Sưu tầm
Gặp anh khi trái tim đã nhiều vết rạn nứt, em tự nhủ: "Chỉ cần tìm một người đàn ông chung thủy, giàu lòng yêu thương và đến với em chân thành. Thế là đủ".
Vì vậy em chọn anh, người cho em cảm giác an toàn tuyệt đối sau hàng tá cuộc tình thất bại. Em vẫn thường bảo: "Em yêu anh vì chính thứ tình yêu mà anh dành cho em. Nó không quá vơi mà cũng chẳng quá đầy, chỉ biết rằng nó không hề thay đổi từ ngày đầu mình quen nhau đến giờ".
Nhưng dường như lòng tham của con người là vô cùng tận. Sau 2 năm yêu nhau, em vẫn có anh - một người đàn ông giàu lòng yêu thương và trước sau như một, vậy mà em vẫn day dứt, khó chịu và khát khao... Giờ em lại tự hỏi: "Phải chăng chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ?!".
Anh biết không, ngày trước em thường vênh mặt bảo với chúng bạn rằng: "Thằng nào cưa tao mà cứ hẹn hò tại mấy cái quán 'ghế cứng' thì tao loại từ vòng gửi xe chứ đừng nói là yêu". Nhưng giờ, nơi lãng mạn nhất của đôi mình cũng chỉ là cái quán cà phê Hàng Cá chật chội, ẩm thấp, lúc nào cũng đông đúc đến khó thở. Đã vậy, ở đây còn chẳng có nổi chiếc ghế nhựa xoàng xoàng như ở mấy cửa hàng bia hơi bình dân, thay vào đó là cái ghế gỗ thấp lè tè, không có nổi chỗ tựa, lần nào ngồi lâu em cũng tê chân, mỏi gối, đau lưng ê ẩm.
Ngày trước, mấy ả cùng lớp thường ghen tỵ với những món quà mà em được bạn trai tặng. Nếu không phải là chiếc điện thoại đời mới thì cũng là chai nước hoa đắt tiền hoặc chí ít cũng phải chiếc túi hàng fake loại 1. Thế nhưng giờ, mỗi dịp 8/3 hay Valentine tới em lại thấy chạnh lòng. Em tính rồi, hơn 24 tháng yêu nhau, anh mới chỉ tặng em được một con thỏ bông to quá khổ, ôm cũng chẳng xong mà ngắm cũng chẳng thấy đẹp. Không phải em là kẻ chi li, thực dụng đâu. Nhưng em thấy tủi thân lắm mỗi khi bọn bạn hỏi: "Thế sinh nhật mày, anh ấy tặng gì?", "Valentine này có kế hoạch gì chưa?". Chả lẽ lúc nào cũng lắc đầu cuồi cuội đáp "Không" thì vừa xấu chàng vừa hổ ta. Nên thi thoảng, em cũng phải "bịa" ra một vài điều tuyệt vời nào đó rồi hi vọng: "Sẽ có ngày điều đó trở thành hiện thực".
Lúc chưa yêu anh, em mặc định rằng: "Đi với đàn ông thì phụ nữ không phải móc ví". Nhưng rồi quan niệm đó cũng phải thay đổi. Chúng mình gặp nhau một tuần 7 ngày. Anh lại chẳng dư giả gì nên mình phải "góp gạo thổi cơm chung" thôi. Tuy nhiên, "gạo" của anh thì ít mà "gạo" của em thì nhiều. Em còn đi học, chưa kiếm ra tiền, khoản tiêu vặt bố mẹ cho hàng tháng nay em cũng chẳng dám xài, vì phải dành dụm, chắt chiu để cùng anh "gánh vác" chi trả cho các món cà phê, bánh xèo, nem chua rán... Nhìn bạn bè rủ nhau đi shopping em thèm lắm. Chúng nó có người yêu đứa nào trông cũng diện hơn, đẹp hơn vì có bạn trai chăm sóc. Còn em, như gái đã có chồng, phải lo trăm mối cơm áo gạo tiền, cứ ngày một quê cục, tuềnh toàng.
Còn anh nữa, em đã góp ý nhiều rồi, dù không có tiền trưng diện thì cũng đừng lôi thôi, "bô nhếch" chứ! Có lần đến nhà em, anh mặc chiếc áo phông cũ rích, màu cháo lòng, cùng chiếc quần soóc bạc màu, mẹ em - người phụ nữ giản dị và dễ tính nhất thế gian cũng không thể thấy hài lòng. Sau hôm đó, mẹ lạnh lùng hỏi em: "Con yêu nó ở điểm gì vậy?". Câu nói của mẹ như xát muối vào lòng em.
Đã vậy, anh lại còn vô tâm đến đáng trách nữa. Dù anh nghèo, nhưng chẳng lẽ những ngày lễ quan trọng, anh không thể mua nổi cho em một bông hoa hồng chưa tới chục nghìn à? Chỉ cần thế thôi để em biết rằng anh có quan tâm tới em, có nghĩ tới cảm xúc của em. Vậy mà không, anh đã nghèo lại còn mắc bệnh "sĩ". Anh cứ luôn miệng bảo: "Tính anh có thì 'hoành tráng' hẳn. Còn không thì thôi!". Nhưng biết bao giờ anh mới "hoành tráng" đây? Tiền thì không, tài lại ít, người nâng đỡ cũng chẳng có. Nhiều lúc em nghĩ mỉa mai rằng: "Hay anh đợi như cụ già 97 tuổi trúng số độc đắc?!!".
Em biết mọi sự so sánh là khập khiễng, và thật không công bằng khi đem anh so sánh với đống bạn trai cũ của em trước đây. Song đúng là về gia cảnh, địa vị, học thức, tiền tài, anh đều chẳng bằng bất cứ gã nào. Cái duy nhất anh hơn họ là thứ tình yêu không quá vơi mà cũng chẳng quá đầy nhưng chung thủy trước sau như một. Chỉ có điều, em sẽ phải yêu anh bằng niềm tin tới bao giờ nữa đây? Khi mà em đã đến cái tuổi phải nghĩ đến mái ấm gia đình, cần một người đàn ông có thể làm "trụ cột" đúng nghĩa.
Nên anh ơi, chỉ hai chữ "tình yêu" thôi thì có lẽ không bao giờ đủ...