Trước khi viết những dòng này tôi suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi lòng mình rằng mình quyết định như thế có ổn ko? và mình có phải ân hận không khi nói ra thật lòng mình? Và cố đoán xem em sẽ phản ứng ra sao khi đọc những dòng này.
Dòng thời gian... nó đã cướp đi của chúng tôi những gì vui tươi nhất, tốt đẹp nhất của thời học sinh, những năm tháng hồn nhiên đã qua đi để lại trong mỗi chúng ta dấu ấn về một kỷ niệm khó quên (kỷ niệm thời Học Sinh). Mỗi lần có dịp đi ngang qua mái trường xưa lòng tôi không thể nào không nhớ những kỷ niệm về những năm tháng ngồi dưới mái trường này và trong những dòng kỷ niệm đó hình bóng em lại hiện lên trong tôi với bộ áo dài thanh tao, thoát tục với khuôn mặt hồn nhiên tuổi mới lớn em đã đưa tôi đi vào những ước mơ ngây thơ và ngốc nghếch. Những dòng kỷ niệm ấy mãi in đậm trong tôi (như vừa mới) và có những lúc tôi nghĩ rằng em đã ở trong vòng tay của tôi, ngộ nhận chăng? Tôi ko biết và tôi cũng chưa từng biết, tôi chỉ thấy niềm vui vui nơi ánh mắt em, niềm tin của em vào tôi, em không dấu tôi chuyện gì về em có lẻ tôi là người hiểu về em nhiều nhất. Tôi tự hào về điều đó nhưng cũng chính điều đó làm tôi bối rối, tôi tự hỏi hay là em chỉ coi tôi là người bạn thân của em mà thôi. Tôi biết em đã có người yêu em và em cũng đã nhận lời....
Nhưng cũng chính em thừa nhận rằng nó không xuất phát từ tình yêu mà xuất phát từ lòng thương hại của em hay 1 lý do tế nhị nào đó về người ấy. Người ấy đã đến với em trước khi cúng mình biết nhau; tôi biết thế nhưng người ấy đã đi xa, còn tôi thì không thể xóa mờ hình ảnh của em trong tôi. nhưng tôi vẫn âm thầm yêu em, lo lắng cho em và cho cả tình yêu của em; đây không phải vì tôi cao thượng khi lo lắng cho tình yêu của em mà đơn giản chỉ vì tôi yêu em và tôi chỉ lo lắng cho mỗi mình em.
Tôi mong cho em được hạnh phúc cho em, dù người yêu e không phải là tôi đi chăng nữa.Tôi bằng lòng chấp nhận đóng vai diễn phụ, một kẻ âm thầm sống bên hạnh phúc của em. Tôi đã từng thổ lộ tình cảm này của tôi với em và em bảo rằng em biết được tình cảm của tôi dành cho em. Tôi đã lấy làm mãn nguyện vì em biết tôi yêu em nhưng em đã không lánh xa hay chạy trốn tình yêu của tôi mà em vẫn đối xử với tôi rất thân thiện thậm chí còn hơn cả lúc tôi chưa thổ lộ với em. Tôi rất hạnh phúc và biết ơn em đã đối xử với tôi được như thế và tôi thấy vui vẻ hơn khi ở gần em và chăm cóc em; mong ước cho em sớm có ngày hội ngộ với người em chờ đợi và bằng lòng chấp nhận làm người bạn thân của em. Nhưng có 1 ngày em báo cho tôi biết người ấy đã không còn liên lạc với em.
Giờ đây trong tôi đan xen đầy những băn khoăn, tôi không biết nên vui hay buồn cho tình cảm của em; khi em kể chuyện này cho tôi nghe giọng em rất bình thản nhưng tâm sâu trong (tình cảm) tâm hồn em tôi đoán được niềm chua xót trong em. Tôi tự hỏi lòng mình có nên quay lại với em hay không? có nên nói với em là tôi vẫn yêu em và chờ đợi em hay không? Thật sự là tôi phân vân nhiều...nhiều lắm; em sẽ cho tôi là hạng người nào khi tôi nói yêu em; tôi không phải là hạng người lợi dụng sự bất hạnh và đau khổ của người khác để làm bàn đạp cho tôi đi đến chiến thắng và tôi cũng không thể làm kẻ mặt dày theo đuổi để xin xỏ tình cảm của em được. Tôi không muốn tình yêu xuất phát từ lòng thương hại mà phải xuất phát từ sự đồng cảm của hai kẻ yêu nhau nên tôi vẩn quyết tâm chờ đợi, chờ đợi ngày em sẵn sàng đón nhận tình cảm của tôi với 1 trái tim tràn ngập tình yêu cao đẹp. Dù cho cuối cùng không thành tôi cũng chấp nhận vì đó mới là con người thật của tôi và đó mới là tình yêu thật của tôi!
Nhật Ký Tình Yêu Của...