Em ko hiểu vì sao mình lại thích cafe và... chuông gió như thế. Giờ thì em hiểu rồi anh à... vì cuộc đời em cũng như chiếc chuông kia, đẩy đưa theo từng cơn gió. Có cơn gió rất trong lành và mát rượi, thổi đầy tâm hồn nhạy cảm của em. Lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời em. Có cơn gió nhẹ nhàng và cực kì êm ái, nâng niu bờ vai và mái tóc em, để em thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời...Thế nhưng những lúc cuồng phong kéo đến....thì cũng chỉ mình em đương đầu, cũng chỉ mình em cố bám trụ. Trái tim em đầy sẹo, vật vã và chai lỳ. Trước mặt các anh, em là một con bé vui vẻ, nhí nhố và...hay đùa . Em chưa bao giờ nói cho một trong các anh biết rằng em buồn như thế nào...vì nó thực sự ko cần thiết..
Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời.
Gạt đi bóng tối xót xa trong cuộc đời em.
Người yêu dấu hỡi, dẫu cho muôn ngàn sau em mãi đợi
vì em biết rằng
con đường hạnh phúc là anh...
Em biết em sẽ nhận đc cái chuông gió em từng mơ ước có từ một trong các anh... Em cảm ơn... em sẽ trân trọng nó, như một kỉ vật "anh" nhé....