HsvSamSon - Sinh viên Sầm Sơn - Kết Nối Cộng Đồng
HSV Sầm Sơn Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Vào Diễn ĐÀn!
Bạn cần đăng nhập hoặc đăng kí để vào diễn đàn...!!!
Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ với HSV Sầm Sơn...!
HsvSamSon - Sinh viên Sầm Sơn - Kết Nối Cộng Đồng
HSV Sầm Sơn Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Vào Diễn ĐÀn!
Bạn cần đăng nhập hoặc đăng kí để vào diễn đàn...!!!
Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ với HSV Sầm Sơn...!
HsvSamSon - Sinh viên Sầm Sơn - Kết Nối Cộng Đồng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

HsvSamSon - Sinh viên Sầm Sơn - Kết Nối Cộng Đồng


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 NgunG~ nam thang ao trang

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Dem0n_Dat
Thành Viên Cấp 6
Thành Viên Cấp 6
Dem0n_Dat


Tổng số bài gửi : 234
Points : 310
Join date : 26/12/2009
Age : 30
Đến từ : nguyển văn cảnh_Quảng cư_sầm sơn

NgunG~ nam thang ao trang Empty
Bài gửiTiêu đề: NgunG~ nam thang ao trang   NgunG~ nam thang ao trang I_icon_minitimeSun Aug 08, 2010 9:08 am


Những năm tháng áo trắng đến trường có những lúc khiến tôi sợ hãi, sợ những giờ kiểm tra bài cũ, sợ những bài kiểm tra 15’ bất ngờ, sợ những câu hỏi khó của thầy cô khiến tất cả phải chùn chân. Nhưng lúc đó, trường học đối với tôi quả thật chẳng khác gì 1 khu rừng bí mật với nhiều kho báu đang chờ được khám phá. Cũng như 1 vài đứa trẻ sợ học bài, trong suy nghĩ non nớt của tôi lúc ấy thì thầy cô quả thật là những “bà phù thủy” đáng sợ (chắc giờ đây trong mắt học trò tôi cũng đang là bà phù thủy hung tợn). Và không ít lần những “bà phù thủy” này cho chúng tôi nhưng “cây chổi thần” đau điếng vào mông… fb Very Happy Very Happy

Tôi vẫn nhớ như in năm tôi học lớp 4. Lúc đó trường đang xây dựng nên thiếu lớp học, chúng tôi được bố trí học trong 1 trạm xá gần nhà. Lớp học chỉ là 1 căn phòng nhỏ được che tạm bằng nhưng tấm đan và buồn tẻ nhất có lẽ là vì chỉ có 2 lớp học nơi đây. Những tuần học đầu tiên trôi qua trong lặng lẽ. Cô giáo của chúng tôi lúc ấy có lẽ đã rất hài lòng vì những “học sinh yêu quý” của cô không còn cơ hội “khám phá thế giới” ở cái xứ “khỉ hoc cò gáy” này.

Nhưng dường như không muốn “bà phù thủy” của chúng tôi vui lâu, chỉ 2 tuần sau đó chúng tôi đã khám phá được rằng chính ở sau cái trạm xá nhỏ bé này là cả một thiên đường …

Nói chính xác thì đây không phải là khu vui chơi giải trí nào cả mà là 1 công trường đang thi công, ở đây người ta đang xây 1 cái gì đó gồm những bậc thang xếp dần lên cao. Từ ngày phát hiện ra cái kho báu ấy, mỗi giờ ra chơi đối với chúng tôi thật tuyệt vời. Chúng tôi leo lên, leo xuống không biết mệt mỏi trên nhưng bậc thang cao chênh vênh (vậy mà bây giờ tôi rất ghét leo cầu thang). Không biết ma lực nào đã cuốn chúng tôi vào những trò chơi mà bây giờ nghĩ lại thấy thật nhàm chán. Nhưng cũng xin nhắc lại : lúc ấy tôi học lớp 4, nghĩa là mới 10 tuổi thôi .

Và cũng giống trong truyện cổ tích. Những “bà phù thủy” sẽ không để chúng tôi được yên. Chỉ 1 tuần sau đó cô giáo nhận ra sự hớn hở khác thường cộng với việc quần áo đứa nào cũng lấm lem sau giờ ra chơi. Cô âm thầm theo dõi và hốt hoảng nhận ra những học trò thân yêu của cô hằng ngày vẫn leo lên, leo xuống những vách đá …cao hơn 3 mét một cách vô tư mà không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập. Khỏi phải kể tiếp chắc các bạn cũng biết kết thúc của câu chuyện. Cả lớp chúng tôi xếp thành 1 hàng nghe cô thuyết giáo về sự “nguy hiểm chết người” của cái “thiên đường” kia (tôi vẫn ấm ức lắm lắm, thiên đường thì làm sao mà chết được cơ chứ) rồi sau đó lần lượt rồng rắn lên ăn 2 cây đau điếng vào mông…Nghe những tiếng thút thít bên tai, tôi đau thì ít nhưng buồn thì nhiều, thế là từ nay phải từ giã cái thiên đường đầy thú vị kia. Với tôi lúc này cuộc sống thậy đáng chán biết bao…Sau này khi lớn lên tôi mới biết thêm nhiều cái đáng chán của cuộc sống. Nhưng với tôi lúc này, bị giam cầm trong cái lớp học nhỏ bé này là điều đáng chán nhất trần đời…

Mọi việc cứ trôi qua trong yên ả cho đến hết những năm tiểu học. Đến bây giờ nhìn lại tôi vẫn cảm thấy cuộc sống tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày yên bình và những kỉ niệm đẹp thì không bao giờ thiếu.Tôi lên cấp 2, tất nhiên là vậy, tôi đã tốt nghiệp tiểu học và xin vào 1 trường cấp 2 gần nhà. Năm học đâu tiên ở đây có lẽ là năm học không bao giờ quên trong suôt quãng đời đi học của tôi và người thầy ấy cũng chính là tấm gương sáng mãi trong tôi về sự yêu thương, vị tha và cảm thông với học trò…

Tôi lên lớp 6 với hành trang kiến thức thiếu hụt nhiều so với bạn bè (vì trước đó thay vì ngồi học như mọi người thì tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những trò chơi, nghịch phá …). Chính những điều đó khiến cho những kiến thức ở trung học với tôi trở nên “khó nuốt” và từ đó tôi cũng đâm ra lầm lì, lười biếng. Nghĩ rằng đằng nào cũng dốt rồi thế là tôi chẳng thèm học hành gì cả cho đến 1 ngày…Hôm đó, thầy gọi tôi lên bảng trả bài. Cũng như mọi lần, sau 1 hồi gãi đầu, gãi tai tôi rụt rè thú nhận :“ thưa thầy, em…không thuộc bài”.

Thầy nhìn tôi hồi lâu rồi bảo :

- Tại sao em không học bài?

Tôi không nói gì chỉ cúi mặt nhìn xuống đất cứ như cố tìm cho ra thứ gì đó trên nền xi măng đen xì kia.

Thấy tôi im lặng hồi lâu thầy không nói gì chỉ hí hoáy ghi chép gì đó vào vở rồi nói:

- Ngày mai thầy sẽ khảo bài em.

Tôi đinh ninh thầy sẽ phê đỏ vở về tội không học bài của tôi và sau đó tôi sẽ “nát đít” bởi cây roi mây đáng ghét của ba. Nhưng thật lạ, trong vở thầy chỉ ghi ngày, tháng và 2 chữ XEM VỞ. Thế là tôi thoát khỏi đòn roi 1 cách may mắn.

Nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy. Ngày hôm sau đúng như lời hẹn thầy gọi tôi lên trả bải. Kịch bản của ngày hôm qua 1 lần nữa xảy ra. Và 1 lần nữa vở tôi lại xuất hiện dòng chữ XEM VỞ kèm với câu nói của thầy :

- Ngày mai thầy sẽ lại trả bài em.

Lúc này thì mọi người trong lớp đã bắt đầu cảm thấy kì lạ và lo lắng cho tôi, ai cũng khuyên tôi không nên cứng đầu. Mọi người sợ thầy sẽ nổi giận nếu tôi tiếp tục như thế. Thật ra tôi cũng cảm thấy kì lạ trước thái độ nhún nhường của thầy, nhưng lúc đó cái tôi non nớt quá lớn khiến tôi nghĩ rằng tại sao tôi phải hạ mình trước thầy để học bài cơ chứ. Tôi vốn là như thế này mà.

Hôm sau đến giờ của thầy tôi căng thẳng chờ đợi 1 cuộc “tra khảo”. Nhưng không như tôi nghĩ, vẫn giọng nói nhẹ nhàng mọi khi (sau này khi lớn lên và trở thành đồng nghiệp của thầy tôi vẫn không sao có được cái giọng nói ngọt ngào ấy mặc dù tôi là con gái…) thầy gọi tôi lên. Nhưng hơi khác mọi lần 1 chút, sau khi nghe lời thú nhận quen thuộc của tôi thầy cất giọng chậm rãi hỏi:

- Vậy ngày mai em có thể học bài được không?

Thấy tôi đứng im như “cục đá” chẳng trả lời cũng chẳng ừ hử gì, thầy kiên nhẫn hỏi lại:

- Ngày mai em học bài có được không?

Đến lúc này “cục đá” không thể im lặng mãi được đành phải lí nhí trả lời bằng giọng ỉu xìu: “dạ được!”Tôi cúi xuống định cầm tập trở về chỗ ngồi thì bỗng nghe giọng thầy trầm trầm bên tai: Thầy tin em! Chính giọng nói và cả câu nói ấy đã âm vang mãi trong suốt quãng đời sau này của tôi.

Tối hôm ấy, sau khi kết thúc chương trình những bông hoa nhỏ trên tivi. Theo thói quen, tôi định tót ra “thư giãn” với mấy đứa bạn gần nhà. Nhưng vừa định bước đi tôi chợt nhớ đến câu nói của thầy và như có một ma lực, nó lôi tôi trở vào nhà và đặt yên vị trên bàn học. Tôi ngồi yên mở sách ra trước mặt và đọc 1 cách uể oải, chẳng cần biết mình đang đọc gì. Nhưng dần dần nội dung câu chuyện lôi cuốn tôi. Tôi đọc 1 cách ngấu nghiến rồi lại ngồi suy nghĩ đến điều này, điều khác viết trong đó. Cứ như thế, thời gian trôi qua thật nhanh. Lần đầu tiên mẹ thấy tôi chịu ngồi yên trên bàn học những 2 tiếng – thật là kì tích

Ngày hôm sau tới giờ văn học của thầy, trong khi cả lớp lo lắng ra mặt (chắc là lo thầy trả bài và cả lo lắng cho tôi, các bạn ấy sợ tôi làm thầy giận rồi giận lây sang cả lớp đó mà) thì tôi im lặng ngồi chờ được gọi tên. Đúng như kịch bản tôi nghĩ trong đầu, lần này tôi tự tin đáp trôi chảy tất cả các câu hỏi của thầy và vui sướng nhìn thầy vẽ một con 8 tuyệt đẹp vào vở. Sau này tôi cũng vài lần được điểm 8 nữa nhưng điểm 8 của thầy chính là điểm 8 mà tôi ghi nhớ nhất vì nó là kết quả từ sự kiên nhẫn, vị tha và niềm tin của người thầy trong việc hình thành nhân cách cho 1 đứa trẻ bướng bỉnh…

Từ sau hôm đó việc học với tôi được đơn giản hóa đi nhiều. Ba tôi không còn phải gào khản cổ để lôi tôi vào bàn học và mẹ tôi cũng thôi điệp khúc: “mày học cho ai?”, “không học sau này lớn lên làm gì hả con?”. Tôi cũng không biết là mình học cho ai và cũng không nghĩ tới học rồi lớn lên sẽ làm gì nhưng tôi vẫn muốn học, học cho những giờ trả bài của thầy. Học cho những điểm 10, học vì những lời khen… Với 1 con bé lớp 6 chỉ mới 12 tuổi thì những lí do này là quá đủ rồi phải không?

Bằng tất cả tấm lòng, sự vị tha và niềm tin vào cô học trò bướng bỉnh thầy đã khiến tôi thay đổi. Nếu lúc đó thầy nổi nóng hay có 1 cách cư xử khác thì chắc đã không có tôi của ngày hôm nay. Sau này, khi lớn lên và trở thành đồng nghiêp của thầy tôi đã nhiều lần nổi nóng với học trò và cũng không ít lần cố kiềm chế những cơn nóng giận khi nghĩ về thầy. Cũng bằng con đường sư phạm mà thầy đã đi tôi hiểu được rằng để làm 1 người thầy giáo thì dễ nhưng để trở thành người thầy giáo tốt thì rất khó….

Đôi khi, 1 lời nói có thể làm thay đổi số phận của 1 con người. Vì vậy, thay vì không tin hãy thử tin rằng người ta có thể làm được vì biết đâu đó chính là động lực để biến những điều không thể thành có thể.


1324 1324 1324 1324
Twisted Evil Twisted Evil
Về Đầu Trang Go down
phuongmong
Thành Viên Xuất Sắc
Thành Viên Xuất Sắc
phuongmong


Tổng số bài gửi : 463
Points : 664
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : lớp huấn luyện: con ngoan - trò giỏi!

NgunG~ nam thang ao trang Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NgunG~ nam thang ao trang   NgunG~ nam thang ao trang I_icon_minitimeMon Aug 16, 2010 10:43 am

the end...begin=>.........một cs mới!
Về Đầu Trang Go down
 
NgunG~ nam thang ao trang
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Họp BCH hội tháng 1
» Thăng####một nốt trầm
» Tháng 5 và những nỗi nhớ
» thang bom co cai quat mo
» Thang Tinh Yeu

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HsvSamSon - Sinh viên Sầm Sơn - Kết Nối Cộng Đồng :: Góc Giải Trí :: -‘๑’- | Tình yêu | Tình báo | -‘๑’--
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất