Những lúc buồn minh chẳng thiết tha nói chuyện với ai.....chỉ muốn nói chuyện với bản thân 1 mình.....
Đôi lúc cuộc sống của minh cứ rơi vào một khoảng cô đơn nào đó........
minh đang cảm giác minh giống như chai coca bị lắc nhiều quá......dồn hơi muốn bắn tung cái nắp ra ngoài.....
Có lẽ nhiều thứ dồn 1 quá nên cảm giác bị tắt nghẽn thôi......
minh muốn đi xa đến 1 nơi chẳng ai biết minh ......
minh cũng cảm thấy xa lạ với tất cả mọi thứ....
minh cũng muốn hat cái gi chưa ai từng hat......cho đến khi những âm thanh là nhàm chán.......chẳng biết để làm gì đâu.......chỉ muốn thế thôi.......vì tự dưng minh lại thích như thế...
minh cảm giác cô đơn trong tất cả mọi thứ quan hệ xung quanh......
minh có thể biến mất 1 lúc nào đó ko?
Để khi đó minh có thể tìm lại cảm giác nhớ thương mọi người...
Có những đêm.....minh nhìn thấy những ngọn đèn phía xa xăm và minh bắt đầu suy tưởng cho bản thân minh .....
Liệu nếu minh là 1 trong những ngọn đèn đó........thì cuối cùng sẽ có ai đứng ở vị trí của minh mà ngắm nhìn, trông ngóng hay ko....
Ngày trãi qua ngày......khi những giấc mơ là một chuỗi mơ - tỉnh.......thức giấc và quên mất...... bỗng nhiên minh sợ điều đó......
Ngày trãi qua ngày......khi minh nhận thấy cuối cùng chỉ có sóng là đủ tình yêu để chạm đến biển dù chỉ 1 lần rồi xa mãi......còn minh thì ko.......và bỗng.......minh ngại yêu thương.....
Tất cả những gì minh ko có....là lòng tin......minh ko tin mọi người có thể hiểu được minh .....và minh cũng ko tin bản thân mình có thể để mọi người làm điều đó.......
nên dù minh ko muốn minh co vào vỏ ốc....
nên dù minh ko muốn biển mãi ôm lấy minh cô độc......
nhưng nổi đau của thất vọng.....
ko cho minh làm khác được.....
minh sợ vấp ngã lắm.....
ngã thì đau thật......
nhưng ngã xong đứng dậy được mới mạnh mẽ.....
nhưng ngã xong....đứng dậy.....chấp nhận ngã tiếp.....và đứng dậy tiếp......thì càng mạnh mẽ hơn......
rồi mới biết......minh cần phải ngã vài lần trong đời......
Dần dần....dường như.....minh chai lì với cảm xúc......
nghi ngại trong minh quá lớn......
minh cứ liên tưởng minh và những mối nối quan hệ như biển và bờ cát.......
minh tưởng minh nắm được biển.....
nhưng dường như minh chỉ chạm được vào từng cơn sóng......
à ko.......từng cơn sóng chạm vào minh ....
minh tin tưởng sóng này là sóng cuối cùng........sóng này sẽ ở bên minh mãi mãi......
nhưng sóng lại ra đi và sóng khác lại ập đến.....
minh tin tưởng...
hy vọng là hạnh phúc.......
trứơc hạnh phúc hình như cần đau khổ đã.......
và vì thế.......minh tự mất lòng tin........
minh tự biến thành bãi cát co ro.....ko cần sóng nữa.......
minh mún như con gấu trúc ngủ đông.....
Thật sự thì minh ko tìm được điểm liên quan gì giữa con gấu trúc ngủ đông v........chỉ là khi nghe thứ đó......minh có cảm giác bình yên.......
Cảm giác bình yên ko giống như con ốc lười biếng nằm dài trên bãi cát trông mong biển gọi sóng đánh vào........mà là cảm giác nhẹ nhàng giữa mọi thứ chuyển động xung quanh......
Vì thế.....đôi lúc.....minh cần tản bộ giữa lòng người đông đúc......minh cần biết minh còn yên bình......minh cần biết lòng minh ko hề dậy sóng.....
Đôi lúc.....minh cần tìm kiếm lòng tin.....biết đâu còn sót lại trong minh .....
nhưng minh sợ lại 1 lần nữa minh yêu ko đúng cách.......minh ko biết yêu bao nhiêu là đủ.......minh ko biết tin thế nào là vừa.....minh ko biết đặt tình yêu vào tim minh thế nào là vừa sâu .....minh ko biết jì cả....minh ko hiểu jì cả......Ai cho minh cảm giác an toàn ko